Ngọt ngào từ thuở nằm nôi,
Lời ru của mẹ rót vào tâm linh.
Thế là em cứ lặng thinh,
Thả trôi tâm sự tự tình miên miên.
Em ơi! Gương mặt thật hiền,
Nhìn em anh ngỡ lạc miền thiên thai.
Ơ kìa, phải đó mắt nai,
Sao mà trong trẻo sơ khai lặng thầm!
Bóng hình ẩn hiện trong tâm,
Không hư không thực không lầm không sai.
Anh đi vào một sớm mai,
Những lời tiễn biệt nằm ngoài suy tư.
Phố nghèo thưa thớt dân cư,
Chân di lòng cứ chần chừ vì đâu!
Thương em thức suốt canh thâu,
Thêu giòng nhung nhớ lệ sầu tuôn mau.
Tưởng yêu là phải vì nhau,
Nén tương tư dệt sang giàu rời xa.
Trời tây anh cố xông pha,
Mồ hôi, nước mắt chan hòa lắm khi.
Tiếc rằng có lúc sân si,
Lâm vào cổ phiếu còn gì về quê.
Mãi là số kiếp làm thuê,
Nhiều năm lận đận đường về còn xa.
Thế là một thuở bôn ba,
Những lời đã hứa nhạt nhòa thinh không.
Thế là một buổi chiều đông,
Anh về ghé quán bên sông tỏ tường.
Nhìn nhau tóc đã nhuộm sương,
Sau cơn nức nở lời thương còn đầy.
Bỏ hết nghen, trọn kiếp nầy,
Không ưu tư nữa, sum vầy cùng nhau.
Tay hai đứa xiết kìa đau,
Nhìn nhau chút xíu mày chau miệng cười.
Bao năm lặn lội xứ người,
Chuyện chi quên hết nhưng lười thì không.
Giờ đây nối sợi tơ hồng,
Chung tay hợp sức một lòng yêu thương.
Lời ru của mẹ rót vào tâm linh.
Thế là em cứ lặng thinh,
Thả trôi tâm sự tự tình miên miên.
Em ơi! Gương mặt thật hiền,
Nhìn em anh ngỡ lạc miền thiên thai.
Ơ kìa, phải đó mắt nai,
Sao mà trong trẻo sơ khai lặng thầm!
Bóng hình ẩn hiện trong tâm,
Không hư không thực không lầm không sai.
Anh đi vào một sớm mai,
Những lời tiễn biệt nằm ngoài suy tư.
Phố nghèo thưa thớt dân cư,
Chân di lòng cứ chần chừ vì đâu!
Thương em thức suốt canh thâu,
Thêu giòng nhung nhớ lệ sầu tuôn mau.
Tưởng yêu là phải vì nhau,
Nén tương tư dệt sang giàu rời xa.
Trời tây anh cố xông pha,
Mồ hôi, nước mắt chan hòa lắm khi.
Tiếc rằng có lúc sân si,
Lâm vào cổ phiếu còn gì về quê.
Mãi là số kiếp làm thuê,
Nhiều năm lận đận đường về còn xa.
Thế là một thuở bôn ba,
Những lời đã hứa nhạt nhòa thinh không.
Thế là một buổi chiều đông,
Anh về ghé quán bên sông tỏ tường.
Nhìn nhau tóc đã nhuộm sương,
Sau cơn nức nở lời thương còn đầy.
Bỏ hết nghen, trọn kiếp nầy,
Không ưu tư nữa, sum vầy cùng nhau.
Tay hai đứa xiết kìa đau,
Nhìn nhau chút xíu mày chau miệng cười.
Bao năm lặn lội xứ người,
Chuyện chi quên hết nhưng lười thì không.
Giờ đây nối sợi tơ hồng,
Chung tay hợp sức một lòng yêu thương.
orchiddl